Bạn có biết không, đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống mình giống như một bộ phim nhiều tập thật dài chiếu vào các tối Chủ Nhật. Bạn có thể cười nhưng đó là sự thật. Bạn có thể tưởng tượng rằng bức tranh miêu tả cuộc sống tôi có thể được ghi dòng chữ “Bất Lực” giống như trong từ điển. Nhưng tôi cũng bắt đầu tin rằng bức tranh về đời tôi cũng có thể được đề chữ “Ân Điển”.

Mọi sự bắt đầu lúc tôi 10 tuổi, khi ba tôi qua đời. Hai mươi bảy năm trôi qua toàn là những vấn đề trầm trọng trong gia đình, sự lạm dụng tình cảm, tình trạng lơ đễnh, tình trạng nạo thai, nhiều lần tôi thử tự kết liễu cuộc đời, và rồi tôi lại tiếp tục lạm dụng người chồng cũ của mình. Trong mọi khía cạnh của cuộc đời, những vấn đề do hoàn cảnh khó khăn khi tôi còn nhỏ. Mặc khác, tôi tự chọn đi theo lối sống để thích nghi với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.
Một mẹ nuôi con, tôi cố gắng tạo nền tảng vững chắc cho Anh Đan (tên thật được giữ kín), con trai tôi. Tôi muốn nuôi nấng dạy dỗ nó thành người, tuy nhiên khi bước ra đời nó không thành người. Lúc nó mới 12 tuổi, nó bước theo con đường tự hủy mình. Nó bắt đầu từ những việc lặt vặt như là ăn cắp ở các cửa hàng. Rồi nó làm những việc trầm trọng hơn nhiều, và dẫn đến 4 tội ác và nhiều hành động phi pháp khác. Bây giờ nó 15 tuổi.
Vào năm 1998, tôi trở nên khánh kiệt, vì phí tổn tăng, và tôi không thể thanh toán các chi phí. Tôi không còn xe, nhưng có thể giữ lại ngôi nhà. Mọi điều càng ngày xuống dốc với Anh Đan. Nó bắt đầu đi đêm, hút thuốc phiện, uống rượu. Hầu như mỗi đêm, tôi sợ hãi, không những cho tính mạng Anh Đan mà cho bản thân mình nữa.
Suốt một thời gian ngắn vào mùa thu năm 1998, Anh Đan ở với anh trai tôi. Tưởng chừng như chúng tôi có nơi thoải mái vài tuần lễ, hóa ra là đồi bại nhất. Anh Đan phải chịu bệnh đồng tính luyến ái của anh tôi. Rõ ràng chỉ thêm vào cho nó những thói hư băng hoại. Không thể giải quyết hành động chống lại của con tôi, anh tôi đã tự sát 3 ngày trước Lễ Tạ Ơn 1998. Những người trong gia đình tôi chửi rủa Anh Đan và tôi vì tấn bi kịch đó. Họ từ chối thừa nhận những gì con trai tôi đã phải trải qua. Sau sự việc này, Anh Đan bắt đầu hành động hủy hoại bản thân nhiều hơn, bị nhà trường đuổi học hai lần, và cuối cùng bị bắt vì vi phạm biên chế và bị bỏ tù vào ngày 23/10/1998. Nó được đưa vào khoa cải tạo thanh niên, trong một trại giam cho thiếu niên.
Như vậy là Giáng Sinh đó nó không có mặt ở nhà, khi chúng tôi chờ lệnh thế chỗ nó theo chương trình phạm nhân thiếu niên. Những ngày nghỉ lễ thật khó khăn. Tôi lại nghĩ đến cũng thời gian này hồi năm ngoái. Lúc đó, tôi có một người đặc biệt trong cuộc đời mình. Tôi đã hình dung tất cả những điều mà tôi cần làm cho đời mình hoàn hảo. Rồi một năm sau, tôi chỉ có một mình vào Lễ Giáng Sinh – lần đầu tiên trong đời. Anh Đan thì ngồi trong tù. Gia đình tôi không nói gì với tôi.

Tôi vẫn dằn vặt để hiểu tại sao những sự việc này lại xảy đến với tôi, và tại sao nó vẫn tiếp tục xảy ra. Nhưng bây giờ tôi hiểu được Chúa đang làm gì. Từng được chăm sóc là một tín đồ và được nhà thờ xác nhận lúc 13 tuổi, tôi thật chưa bao giờ kinh nghiệm Chúa cách riêng tư. Hầu như tôi luôn hành hạ cuộc đời mình.
Nhưng vào tháng 8/1998, tôi đi qua cửa một nhà thờ, và lúc đó tôi cảm thấy một điều gì đó khác hơn trước đây. Tôi cảm thấy thoải mái. Không biết làm sao mà tôi lại suy nghĩ mình thuộc về nơi đây. Và rồi tôi đã tiếp nhận ơn cứu rỗi vào ngày 20/09/1998, trước khi Anh Đan vào tù.
Nếu tôi không có sự liên hệ mật thiết với Đức Chúa Giê-xu, thì lúc này tôi không có mặt ở đây đâu. Tôi sẽ không chịu nổi được sức ép và rồi muốn đánh mất đời mình thôi. Nhiều lúc tôi đã suy nghĩ về điều đó. Nhưng tôi đã không để sa-tan lợi dụng. Vì tôi biết rằng Chúa Giê-xu yêu thương tôi và muốn làm điều tốt nhất cho tôi, nên tôi tin rằng Ngài vẫn tiếp tục chăm sóc con tôi và chính tôi. Lúc đó, tôi nhận biết mọi điều sẽ tốt đẹp. Không phải là ngày mai, hay tuần tới, thậm chí năm tới, nhưng bất cứ trong hoàn cảnh hiện tại nào, mọi việc đều sẽ được giải quyết. Tôi tin điều này. Trong lúc đó, tôi cứ cảm ơn và nương náu mình nơi Đức Chúa Trời. Bây giờ tôi thật may mắn vì biết Chúa Giê-xu, và có Ngài trong cuộc sống mình.
Tôi có hy vọng trong Chúa Giê-xu. Tôi sẽ tiếp tục tin cậy nơi Ngài, thậm chí trong những giây phút đen tối nhất của cuộc đời. Mỗi ngày tôi cảm ơn những người mà đã giang rộng bàn tay hay ôm lấy tôi và nói rằng rồi sẽ ổn thôi. Tôi cũng tin như vậy và tôi tin Chúa Giê-xu đã đưa tôi đến nhận biết Ngài, và cho tôi sống trong mối tương giao mật thiết với Ngài. Ngài đã mở con mắt của lòng tôi. Bây giờ tôi biết tôi sẽ không bao giờ nhìn lại đằng sau nữa.
Có Chúa Giê-xu trong cuộc đời mình, tôi biết tôi sẽ không bao giờ cô đơn.
Lê Ái Huệ dịch
Chưa có bình luận nào, bạn có muốn trở thành người đầu tiên?