“Khi hơi thở hóa thinh không” là cuốn sách viết theo thể loại hồi ký của bác sĩ phẫu thuật thần kinh Paul Kalanithi, đồng thời anh cũng là bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối. Lật từng trang sách cũng chính là lật từng trang nhật ký ghi lại những trải nghiệm của tác giả trong suốt hành trình cuộc đời ngắn ngủi. Đan xen trong những trang tự sự là những triết lí về ý nghĩa sự sống và cái chết.
- Cô bé bị cưỡng hiếp từ chối phá thai
- Phía sau sự chết là gì?
- Trong đen tối bi kịch 11/9, lòng tốt đã mang đến hy vọng

Câu chuyện kể về cuộc đời của Paul Kalanithi – tác giả từ lúc nhận được xét nghiệm, rồi hồi tưởng lại thời gian những năm mười tuổi được mẹ gieo mầm về triết lí đạo đức qua những tác phẩm văn học kinh điển, đến khi chông chênh giữa ngã ba đường chọn trở thành một nhà văn hay theo nghiệp y khoa, tới khi trở thành một bác sĩ phẫu thuật thần kinh tài giỏi, cống hiến hết mình cho y học và cuối cùng là kết thúc trên giường bệnh căn bệnh ung thư phổi quái ác. Đi theo hành trình của tác giả, là đi theo một chuỗi những đấu tranh với cái chết, liệu cái chết có phải là một kết thúc, cái chết có thật sự đáng sợ?
Là bác sĩ, tác giả nhận thức được gánh nặng trên vai mình là giúp những bệnh nhân giành lại sự sống từ sự chết. Trải qua rất nhiều ca mổ, gặp gỡ nhiều bệnh nhân, chứng kiến giây phút sinh tử, hơn ai hết bác sĩ hiểu được không ai trông chờ sự chết, nhưng sự chết thì không trốn tránh bất kỳ ai. Paul hiểu rằng “Đối với bệnh nhân và gia đình, phẫu thuật não là sự kiện bi thảm nhất mà họ từng phải đối mặt và nó có tác động như bất kỳ một biến cố lớn lao trong đời. Trong những thời điểm nguy cấp đó, câu hỏi không chỉ đơn thuần là sống hay chết mà còn là cuộc sống nào đáng sống.”
Cuộc đời thì luôn ngắn ngủi và liệu ngày mai bạn có chắc chắn rằng sẽ không đón nhận một tin xấu nhất nào đó vô tình ập đến. Và tin xấu ấy đã ập đến với Paul – từ một bác sĩ trở thành một bệnh nhân của căn bệnh hiểm nghèo; từ một người giúp người khác vượt qua sự chết thì bây giờ trở thành kẻ bị thần chết gọi tên; từ một bác sĩ phẫu thuật thần kinh với mỗi quyết định là một lần nắm giữ sinh mạng của người khác, cho tới khi đã trút bỏ chiếc áo blouse bất lực đấu tranh với thời gian cùng căn bệnh ung thư phổi. Paul chân thành chia sẻ về cuộc chiến chống ung thư, về sự đau đớn, về sự bất lực khi phải ứng phó với cái chết được biết trước của mình. Chống chọi với bệnh tật, Paul đã tự hỏi “Vì sao tôi vốn rất uy quyền trong bộ y phục phòng mổ nhưng lại trở nên rụt rè trong bộ đồ bệnh nhân?” Nhưng Paul không gục ngã, không bỏ cuộc, bởi bên Paul còn có gia đình, có bạn bè, có đồng nghiệp. Qua sự giúp sức của bạn bè, người thân bác sĩ Paul vẫn tiếp tục cống hiến cho đời, sống hết mình với công việc, yêu thương bệnh nhân, cứu giúp những người đang phải đối diện với cái chết. Một bệnh nhân Paul với quỹ thời gian sống chỉ còn ngắn ngủi nhưng vẫn nổ lực sống, sống cho hạnh phúc của người khác và sống cho chính mình. “Là một bác sĩ nội trú, lý tưởng lớn nhất của tôi không phải là cứu người – rốt cục thì ai cũng phải chết. Lý tưởng của tôi nằm ở việc giúp đỡ bệnh nhân và gia đình thấu hiểu về bệnh tật và cái chết.”

Cuộc đời vốn dĩ đã có quy luật, ai rồi cũng phải đối mặt với nghịch cảnh, ai rồi sẽ thua cuộc sự chết nhưng điều quan trọng nhất là thái độ, là cách ứng xử của ta trước điều đó. Paul đã không thể vượt qua được căn bệnh, đã không thể trốn thoát sự chết, cũng như chúng ta ai rồi cũng sẽ đối mặt và chấp nhận với điều đó. Đến cuối cùng của một đời người, danh vọng, tiền tài cũng bỏ chúng ta mà đi, bên chúng ta những giây phút cuối vẫn là vòng tay yêu thương của gia đình, của bè bạn. Ở giây phút chia ly sự sống, mọi thứ rồi cũng như gió thoảng mây bay chỉ có tình yêu đích thực, tình chồng vợ, tình cảm gia đình mới tồn tại vĩnh hằng và cảm hóa tất cả. “Sống không phải là để trốn chạy đau thương”, mà sống là khi dám đối mặt với đau thương. Cuộc sống không lường trước được điều gì, vì vậy, từng giây, từng phút hãy sống ý nghĩa, sống có ích, sống cống hiến, sống vì những người thân yêu, sống với ước mơ đời mình và sống là chính mình. Lúc ấy cái chết không còn quá đáng sợ, sự ra đi cũng trở nên nhẹ nhàng tựa thinh không.
Khép lại những trang hồi kí cuối cùng của Paul Kalanithi sẽ giúp độc giả nhận ra con người là một ngôi sao nhỏ bé giữa vũ trụ bao la, ngôi sao đó rồi cũng sẽ đến ngày lụi tàn, nhưng quan trọng nhất, ngôi sao đó đã góp phần tạo nên quỹ đạo của cuộc đời này. Chúng ta không có quyền lựa chọn sự chết nhưng có quyền chọn sống như thế nào để khi kết sống cuộc sống này thì sẽ không có gì phải hối tiếc. Khi thời gian trở nên hữu hạn, khi hơi thở sắp hóa thinh không, thì chết như thế nào không phải là vấn đề nhưng làm thế nào để sống một cuộc đời ý nghĩa mới là điều quan trọng.
bởi Phan Uyên
Chưa có bình luận nào, bạn có muốn trở thành người đầu tiên?