Không còn cô đơn nữa

Bạn có biết không, đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống mình giống như một bộ phim nhiều tập thật dài chiếu vào các tối Chủ Nhật. Bạn có thể cười nhưng đó là sự thật. Bạn có thể tưởng tượng rằng bức tranh miêu tả cuộc sống tôi có thể được ghi dòng chữ “Bất Lực” giống như trong từ điển. Nhưng tôi cũng bắt đầu tin rằng bức tranh về đời tôi cũng có thể được đề chữ “Ân Điển”.
Ảnh bởi Johan Nilsson trên Unplash

Mọi sự bắt đầu lúc tôi 10 tuổi, khi ba tôi qua đời. Hai mươi bảy năm trôi qua toàn là những vấn đề trầm trọng trong gia đình, sự lạm dụng tình cảm, tình trạng lơ đễnh, tình trạng nạo thai, nhiều lần tôi thử tự kết liễu cuộc đời, và rồi tôi lại tiếp tục lạm dụng người chồng cũ của mình. Trong mọi khía cạnh của cuộc đời, những vấn đề do hoàn cảnh khó khăn khi tôi còn nhỏ. Mặc khác, tôi tự chọn đi theo lối sống để thích nghi với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Một mẹ nuôi con, tôi cố gắng tạo nền tảng vững chắc cho Anh Đan (tên thật được giữ kín), con trai tôi. Tôi muốn nuôi nấng dạy dỗ nó thành người, tuy nhiên khi bước ra đời nó không thành người. Lúc nó mới 12 tuổi, nó bước theo con đường tự hủy mình. Nó bắt đầu từ những việc lặt vặt như là ăn cắp ở các cửa hàng. Rồi nó làm những việc trầm trọng hơn nhiều, và dẫn đến 4 tội ác và nhiều hành động phi pháp khác. Bây giờ nó 15 tuổi.

Vào năm 1998, tôi trở nên khánh kiệt, vì phí tổn tăng, và tôi không thể thanh toán các chi phí. Tôi không còn xe, nhưng có thể giữ lại ngôi nhà. Mọi điều càng ngày xuống dốc với Anh Đan. Nó bắt đầu đi đêm, hút thuốc phiện, uống rượu. Hầu như mỗi đêm, tôi sợ hãi, không những cho tính mạng Anh Đan mà cho bản thân mình nữa.

Suốt một thời gian ngắn vào mùa thu năm 1998, Anh Đan ở với anh trai tôi. Tưởng chừng như chúng tôi có nơi thoải mái vài tuần lễ, hóa ra là đồi bại nhất. Anh Đan phải chịu bệnh đồng tính luyến ái của anh tôi. Rõ ràng chỉ thêm vào cho nó những thói hư băng hoại. Không thể giải quyết hành động chống lại của con tôi, anh tôi đã tự sát 3 ngày trước Lễ Tạ Ơn 1998. Những người trong gia đình tôi chửi rủa Anh Đan và tôi vì tấn bi kịch đó. Họ từ chối thừa nhận những gì con trai tôi đã phải trải qua. Sau sự việc này, Anh Đan bắt đầu hành động hủy hoại bản thân nhiều hơn, bị nhà trường đuổi học hai lần, và cuối cùng bị bắt vì vi phạm biên chế và bị bỏ tù vào ngày 23/10/1998. Nó được đưa vào khoa cải tạo thanh niên, trong một trại giam cho thiếu niên.

Như vậy là Giáng Sinh đó nó không có mặt ở nhà, khi chúng tôi chờ lệnh thế chỗ nó theo chương trình phạm nhân thiếu niên. Những ngày nghỉ lễ thật khó khăn. Tôi lại nghĩ đến cũng thời gian này hồi năm ngoái. Lúc đó, tôi có một người đặc biệt trong cuộc đời mình. Tôi đã hình dung tất cả những điều mà tôi cần làm cho đời mình hoàn hảo. Rồi một năm sau, tôi chỉ có một mình vào Lễ Giáng Sinh – lần đầu tiên trong đời. Anh Đan thì ngồi trong tù. Gia đình tôi không nói gì với tôi.

Ảnh bởi Patrick Brinksma trên Unplash

Tôi vẫn dằn vặt để hiểu tại sao những sự việc này lại xảy đến với tôi, và tại sao nó vẫn tiếp tục xảy ra. Nhưng bây giờ tôi hiểu được Chúa đang làm gì. Từng được chăm sóc là một tín đồ và được nhà thờ xác nhận lúc 13 tuổi, tôi thật chưa bao giờ kinh nghiệm Chúa cách riêng tư. Hầu như tôi luôn hành hạ cuộc đời mình.

Nhưng vào tháng 8/1998, tôi đi qua cửa một nhà thờ, và lúc đó tôi cảm thấy một điều gì đó khác hơn trước đây. Tôi cảm thấy thoải mái. Không biết làm sao mà tôi lại suy nghĩ mình thuộc về nơi đây. Và rồi tôi đã tiếp nhận ơn cứu rỗi vào ngày 20/09/1998, trước khi Anh Đan vào tù.

Nếu tôi không có sự liên hệ mật thiết với Đức Chúa Giê-xu, thì lúc này tôi không có mặt ở đây đâu. Tôi sẽ không chịu nổi được sức ép và rồi muốn đánh mất đời mình thôi. Nhiều lúc tôi đã suy nghĩ về điều đó. Nhưng tôi đã không để sa-tan lợi dụng. Vì tôi biết rằng Chúa Giê-xu yêu thương tôi và muốn làm điều tốt nhất cho tôi, nên tôi tin rằng Ngài vẫn tiếp tục chăm sóc con tôi và chính tôi. Lúc đó, tôi nhận biết mọi điều sẽ tốt đẹp. Không phải là ngày mai, hay tuần tới, thậm chí năm tới, nhưng bất cứ trong hoàn cảnh hiện tại nào, mọi việc đều sẽ được giải quyết. Tôi tin điều này. Trong lúc đó, tôi cứ cảm ơn và nương náu mình nơi Đức Chúa Trời. Bây giờ tôi thật may mắn vì biết Chúa Giê-xu, và có Ngài trong cuộc sống mình.

Tôi có hy vọng trong Chúa Giê-xu. Tôi sẽ tiếp tục tin cậy nơi Ngài, thậm chí trong những giây phút đen tối nhất của cuộc đời. Mỗi ngày tôi cảm ơn những người mà đã giang rộng bàn tay hay ôm lấy tôi và nói rằng rồi sẽ ổn thôi. Tôi cũng tin như vậy và tôi tin Chúa Giê-xu đã đưa tôi đến nhận biết Ngài, và cho tôi sống trong mối tương giao mật thiết với Ngài. Ngài đã mở con mắt của lòng tôi. Bây giờ tôi biết tôi sẽ không bao giờ nhìn lại đằng sau nữa.

Có Chúa Giê-xu trong cuộc đời mình, tôi biết tôi sẽ không bao giờ cô đơn.


Lê Ái Huệ dịch

Ai cũng muốn có niềm vui và hạnh phúc, nhưng không phải ai cũng dễ dàng từ bỏ điều này.

Cổ nhân có câu “Nhân chi sơ tính bổn thiện“. Tôi chọn một góc độ khác nhìn vào luận điểm này để đưa ra dẫn chứng đối nghịch. Hy vọng rằng nó sẽ không trở thành một đề tài khiêu chiến nhưng sẽ ích lợi trong cái nhìn bao quát của chúng ta về những định luật diễn hóa trong đời sống nhân loại.

Nguồn: Pixabay

Khi trẻ nhỏ sinh ra chưa đầy năm, bạn chắc không lạ lẫm gì với việc con đòi hỏi những món đồ chưa được phép sử dụng hoặc thuộc sở hữu của trẻ khác, đôi khi bằng những xúc cảm rất quyết liệt. Người lớn sẽ cười xòa cho rằng con nít không biết gì. Nhưng đó là một trong những minh chứng việc mong muốn được đáp ứng nhu cầu của mỗi cá nhân dường như là bản năng gốc rễ. Chúng có thể đã tồn tại trong tiềm thức của từng tế bào được di truyền từ đời này sang đời khác một cách không hề vô lý. Khi nhận xét rằng con trẻ có những tính cách giống như ông bà hay bố mẹ, chúng ta chỉ nói vui. Nhưng trên thực tế rất khó để phủ nhận cả một quá trình của sự lan truyền mà chính bản thân mỗi người trong nhân loại đều là một mắt xích không thể loại trừ.

Minh họa: Công Kính

Từ thuở khai sơ, tổ phụ của loài người đã không kiềm chế được tham muốn trở nên một phiên bản vượt trội so với sự tạo dựng ban đầu vô cùng thuần khiết. Và họ đã phạm tội với Thượng Đế một cách có chủ ý. Cũng không quá phi lý, huyễn hoặc khi lập luận rằng bản tính tham lam tồn tại trong những tế bào của chúng ta đã được di truyền từ nhiều đời nay như một lời nguyền khiến loài người càng về sau càng chìm trong đau khổ và tội lỗi. Tôi thật sự gần như bội thực với những tin tức mỗi ngày nhan nhản trên các trang truyền thông. Nào vì một ít của cải hay ham muốn sở hữu mà hủy hoại sinh mạng của người khác. Nào là vì một chút danh vọng mà bán rẻ cả nhân cách và lòng tự trọng. Nào là vì khao khát vật chất mà từ bỏ tình thân, tranh giành làm tổn thương lẫn nhau vô cùng trầm trọng. Người người nhà nhà đều có những hoàn cảnh, những nỗi niềm riêng. Đằng sau những tấm ảnh tươi cười có thể là những tâm tư vụn vỡ vì thiếu bình an. Để rồi người ta cứ phải an ủi nhau bằng câu “mỗi nhà mỗi cảnh”.

Nguồn: Pixabay

Tôi chọn một trong những xung đột điển hình hầu như tồn tại trong tất cả các gia đình Châu Á, phổ biến từ giới bần nông cho đến giới trí thức để làm dẫn chứng. Ngoại trừ cách hành xử được phân biệt rõ ràng bởi sự chênh lệch tầng lớp thì nguyên nhân hay nội dung cũng không có mấy khác biệt. Tôi muốn nói đến câu chuyện về sự phân chia, tranh chấp tài sản thừa kế giữa những người anh em ruột thịt. Có vẻ như ai cũng muốn phần của cải mình thêm nhiều dù căn bản họ chẳng mấy thiếu thốn hay có khi còn đang đủ đầy, dư giả. Những diễn biến ly kỳ kéo dài đến mấy đời con cháu. Hao tổn cả thể chất lẫn tinh thần với muôn ngàn chi phí tranh tụng được đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt. Đến cuối cùng, điều mà họ nhận được so với điều mà họ mất đi quả thật là không xứng đáng. Buông một tiếng thở dài sau tất cả cũng không thể nhẹ nhõm hơn. Vậy mà trong những cơn tham cuồng say, chẳng ai nhận ra giá trị để an yên trong đời sống chỉ đơn giản là nhường nhịn và chấp nhận buông bỏ. Ngồi bên nhau cùng uống một tách trà, ôn lại những khoảnh khắc đong đầy yêu thương, san sẻ vui buồn nhân sinh không hẳn là điều xa xỉ.

Nguồn: Pixabay

Phần đông nhân loại tự cổ chí kim luôn tôn thờ và dành cả đời mình để tìm kiếm vinh hoa, danh vọng, đến nỗi vô tâm hủy hoại những giá trị cốt lõi thuộc về chân lý. Họ hầu như lãng quên bình an thật sự là một món quà.

Bình minh chớp mắt đã hoàng hôn, thời khắc của đời người mong manh quá đỗi.

Đừng để lòng tham ngã giá cho niềm vui hay sự hạnh phúc của bạn mà hãy mạnh mẽ khước từ nó, vì sự sống đáng giá hơn sự giàu có. Hãy tỉnh táo giữ mình không rơi vào vòng xoáy cạm bẫy vô tận của lòng tham!


bởi Mai Sương

Khởi đầu của lòng tham

Minh họa: Công Kính

‘Sự tham lam’ có lẽ là một bản tính mà trong số chúng ta ít ai có thiện cảm khi nhắc đến. Chúng ta không thể phủ nhận rằng bản tính này vẫn còn ở trong mỗi chúng ta.

‘Lòng tham’ hay ‘sự tham lam’ là gì?
Tuỳ theo góc nhìn, lòng lam có nhiều định nghĩa khác nhau, nhưng đều có điểm chung là chỉ bản tính muốn lấy hết về phần mình, lấy quá phần của mình được hưởng, lấy cả phần của người khác… Trong văn học dân gian, lòng tham được người xưa nói là “vô đáy”. Có biết bao truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn nói lên lòng tham của con người như: “Ăn khế trả vàng”, hay “Con gà đẻ trứng vàng”… Lòng tham là “vô đáy” nên không thể kể ra hết được. Lòng tham đeo bám theo con người hằng ngày vì gắn với nhu cầu. Về đại thể, nhu cầu của con người nói chung, nhu cầu của mỗi người nói riêng là hết sức đa dạng. Chúng ta có nhu cầu ăn no rồi lại ăn ngon, mặc ấm rồi đến mặc đẹp, có ít rồi lại muốn có nhiều thêm. Vì vậy chúng ta cứ bươn theo lòng mình, điều mình muốn để rồi không cảm thấy đủ, không cảm thấy thỏa lòng về những điều mình đang có.

Có thể nói rằng, bản tính này tồn lại trong mỗi một người từ khi sinh ra, chỉ có điều chúng ta có thể chế ngự nó trong mình được hay không mà thôi. Một ví dụ rất dễ thấy đó chính là những đứa trẻ thường vẫn theo bản năng mà giành lấy mọi thứ cho riêng mình. Để rồi sau đó khi lớn lên, những đứa trẻ cũng dần bị ảnh hưởng những biểu hiện của sự tham lam từ những người lớn tuổi. Và chính những đứa trẻ này cũng trưởng thành và ảnh hưởng tới con cháu của chúng. Nếu như vậy, có lẽ chúng ta cần tìm đến với tổ tiên của chúng ta – những con người đầu tiên trên Trái Đất này, để biết được lòng tham đã có từ ai, từ khi nào và nó đã truyền đến chúng ta ra sao.

Lòng tham xuất hiện từ khi nào?
Chuyện kể rằng:
Xưa kia, nơi khu Vườn Địa Đàng xinh đẹp do Thượng Đế tạo dựng với cây cối xum xuê và đầy đủ các loài chim muông, thú rừng. Một người nam là A-đam và một người nữ tên Ê-va sinh được sống trong khu vườn đó. Thượng Đế đã trao cho họ quyền để quản trị tất cả các loài chim muông, thú rừng, họ được quyền tận hưởng mọi hoa trái của cây cối trong khu vườn chỉ trừ duy nhất quả của cây trồng ở giữa khu vườn đó. Cuộc sống của họ được tiếp diễn mỗi ngày với những điều vui thích mà thiên nhiên ban tặng. Thế nhưng, bỗng có một ngày, một con rắn rỉ tai nàng Ê-va rằng: “Nàng có biết là ăn trái này sẽ trở nên khôn ngoan và biết mọi sự trên đời không?”. Nàng Ê-va đáp: “Nhưng Thượng Đế không cho phép chúng tôi ăn trái đó”. Con rắn trả lời: “Nàng cứ ăn đi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu!” Nghe lời con rắn có vẻ êm tai, nàng Ê-va quay ra ngắm nhìn trái của cây trồng giữa vườn đó, thấy chúng thật đẹp mắt, lòng tham trong nàng trổi lên, nàng đưa tay hái một trái ăn thử và cũng trao cho A-đam cùng ăn nữa. Họ tự nhủ: Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu…

Hậu quả là A-đam và Ê-va đã phải chịu trách nhiệm cho hành động sai trái của mình. Họ bị đuổi ra khỏi khu Vườn Địa Đàng trù phú, và họ phải làm việc cực nhọc mới có cái mà ăn. Cuộc sống của họ từ đó là những ngày khó nhọc, phải làm lụng vất vả cho miếng ăn hàng ngày.

Một câu chuyện buồn…
Đọc xong câu chuyện này, trong đầu tôi có đặt ra một câu hỏi rằng: “Tại sao? Tại sao nàng Ê-va lại để mình bị cám dỗ để rồi phải nhận một hậu quả cay đắng?”

Và tôi có được một câu trả lời… Một trong những nguyên nhân khiến nàng Ê-va hành động như vậy đó là bởi vì LÒNG THAM. Chính lòng tham đã dẫn nàng Ê-va đến quyết định sai lầm đó, lòng tham đã lấn át lý trí của nàng.

Lòng tham vốn là bản năng của con người, từ thế hệ này sang thế hệ khác, đến chính chúng ta ngày nay. Thế nhưng việc chạy theo lòng tham hay cai trị trên nó thì thuộc vào lựa chọn của mỗi chúng ta. Chúng ta không thể thay đổi được quá khứ nhưng có thể lựa chọn được tương lai mình sẽ ra sao?


bởi Quỳnh Mai